Những ngày chớm đông, mùa sang thật nhẹ nhàng, hoa sữa
đang thơm nồng từng con phố, níu kéo những buổi tàn thu.
Trong đêm tĩnh lặng, nỗi
nhớ trở mình, ngột ngạt trong sự hoang hoải. Thấy chạnh lòng trước những cơn
gió mùa thổi mãi, thấy đơn điệu xào xạo của những đám lá vàng đang xao xác.
Ngày chớm đông, cơn gió mùa vô tình mê mải chở lạnh đi qua hiên nhà, hờ hững thổi...
lại bắt đầu những ngày đông xa ngái, thấy thân thương những bếp lửa cuối chiều,
những ngọn khói lam chiều xa xăm.
|
Chợt nhận ra, thì ra Đông đã về! |
Những ngày chớm đông, thấy lòng mình bỗng dưng se sắt, nhớ
những con đường một thời lá rụng vàng, đợi đông về xao xác. Nhớ những người bạn
cũ đã một thời gắn bó, nhớ những ngày cuối tuần vui vẻ, nghe gió rít qua từng ô
cửa sổ trong đêm tĩnh lặng.
Những ngày chớm đông, phố dường như cũng sắt se lòng. Những
đám lá thì vẫn hát bản tình ca cùng gió, những bước chân vẫn đi nhẹ qua ngõ,
thoáng đâu đó những đôi mắt đang ngước nhìn những chiếc lá thu rơi.
Cây cầu cũ
vẫn nằm gối đầu qua những mốc thời gian cũng những chuyến xe chở mùa đi ngang
phố, thấy cuộc sống tự nhiên êm đềm và chậm lại.
|
Đông về với những chuyến xe chở đầy hoa... |
Đêm chớm đông, những cơn mưa phùn rơi bất chợt, những cơn
gió lạnh buốt giá quyện lẫn mùi hoa sữa, mùi hạt rẻ, mùi bắp nướng. Đông về, có
em theo đó không, hay chỉ mang về mùi hoa sữa, gốc bàng gầy trơ trọi lá, liễu
cũng sầu, rơi rớt từng cánh hoa trống rỗng, cả một khoảng không.
Đông về vẫn vậy,
vẫn chưa quên dỗi hờn, hay vô tình, hay vội vã, chỉ mang kịp nỗi cô đơn, đâu ai
biết.
“Này em áo đỏ đi ngang phố
Khéo lại làm đau những lá vàng
Ta trải lòng ra muôn nẻo nhớ
Tiễn mùa hoa cỏ cũng đa mang".
Ngày chớm đông, khi hàng cây ngân hạnh hai bên đường đã rực
rỡ, gió rì rào thổi, tiếng ai đó khẽ nhắc sớm mai thu sắp tàn, đông sẽ tới, đừng
đụng vào cây mùa lá rụng.
Ai đó vẫn lang thang trên con đường tình, về phía xa,
mê mải... sẽ còn lang thang trong mùa đông, qua mùa xuân, kệ mùa hạ, luyến tiếc
mùa thu, và sẽ không ngày dừng lại...
Mùa đông làm ta cảm nhận rõ sự hiện diện của những miền băng
giá trong tâm hồn. Có ai không mang những mặc cảm riêng, những giá buốt riêng,
những nỗi buồn mênh mang vô hạn, những nỗi buồn bâng khuâng chẳng biết từ đâu đến.
Mùa Đông giúp ta cảm nhận rõ về từng ngóc ngách tâm hồn của
mình mà bấy lâu nay ta bỏ quên…
Nhiều người sợ mùa Đông,
ghét mùa Đông. Họ nói: Mùa Đông lạnh lắm, mùa Đông làm khô hanh đôi bàn
tay. Những cô cậu học trò không thích mùa Đông vì phải đi học trong cơn gió bấc
lạnh lẽo. Người nông dân lo trận sương muối mùa Đông làm cây lúa bị rét.
Cả đôi khi, đứa con ghét mùa Đông vì cái lạnh làm bầm tím đôi chân mẹ mỗi
khi mẹ từ ruộng trở về.
Nhưng tôi không ghét mùa Đông.
Có mùa Đông, ta mới thấy yêu
và trân trọng vầng thái dương ấm áp của mùa Xuân – vầng thái dương chở bao nỗi
mong đợi.
Và mỗi một mùa Đông đến, ta biết ta đã và đang dần lớn lên, lớn để
thành người, lớn để làm những việc giúp ích cho xã hội.
À phải rồi, lớn để còn yêu mùa Đông nữa chứ!
Thôi, xin mùa đông, hãy dành cho ta một lối đi về, trong
vương quốc của buồn, của cô đơn, của lạnh căm và ướt át. Để ta trở về cùng miên
man đợi mùa đông rêu xanh đôi mắt. Chớm đông thấy lạnh tê tái bàn tay.
st - Blog Trịnh Thị Hồng- Viết cho những ngày chớm đông lặng lẽ...